(E) Mail thường lại, người không thấy lại... Hoa dương tàn, đã trãi rêu xanh... .Rêu xanh mấy lớp chung quanh... .Sân đi một bước trăm tình ngẩn ngơ...

Monday, February 4, 2008

Lạc điệu (TNC) (Nhặt được trên i-meo)

Sắp nhỏ chịu thua trước cơn buồn ngủ, bỏ vào nhà, để lại hai vợ chồng Nựng ngồi chung bóng trước nồi bánh chưng.

Thỉnh thoảng chị đứng lên mở vung trở bánh, cái đít thắt-đáy-lưng-ong của chị vờn qua vờn lại trước mũi anh Nựng. Dù đã quá canh ba, nhưng chị vẫn còn tươi tĩnh, vừa líu lo kể chuyện nhà hàng xóm vừa nhanh nhẩu vớt bánh ra thử.

Đố ai biết vì sao anh Nựng trở nên yên ắng sau khi sáp nhỏ rời nồi bánh chưng, cho đến khi anh buột miệng qua cái nuốt nước bọt, hạ giọng vừa đủ cho chị nghe, nói run run:

“Mạ mi! cho tui mần một cấy”.

Chị quắc mắt nhìn anh, giọng trở nên nghiêm trọng, khiển trách:

“Bậy nờ, để cúng cái đã!”

TNC

No comments: