Người con trai nấu canh (Nữ Vương) (trich từ Trang Hạ Blog's)
B bạn tôi bất ngờ, tháng trước, thông báo đã có bồ mới. Sau đó nó mất hút, chìm đắm vào chuỗi ngày "(trọng nghĩa khinh tài)* trọng giai khinh bạn".
Một hôm nhận được điện thoại của B: "Này, bà ơi! Có muốn đến nhà ông bồ tôi làm thượng khách không, đến đây ăn tối!"
"Ôi tốt quá!"
Thế là mấy đứa bạn gái chúng tôi vui vẻ, khấp khởi mong diện kiến chàng trai bí mật đã thuần phục được con bạn tôi, chúng tôi đến căn hộ ấm áp của hai đứa chúng nó ăn tối. Vừa vào nhà chúng tôi đã nhìn ngó xem xét, sờ mó đồ đạc, rủa xả con bạn mất tăm tích lâu nay.
"Thế còn anh nhà mày?" Có người hỏi, mọi người đều chăm chú vì đây là tâm điểm của chuyến thăm này.
"Ồ, anh ấy đang bận ở trong bếp!" B nhỏ nhẹ nói.
Tất cả chúng tôi đổ xô vào bếp, nhìn một anh chàng đang túi bụi bên bếp ga, hơi nước trong nồi canh sôi đang bốc lên cuồn cuộn, bày ra hình ảnh "người con trai chăm chỉ là người con trai đẹp nhất" như trong giấc mơ, khi chúng tôi chào hỏi, anh ta quay ra giơ tay chào.
Có lẽ mất năm giây, thế giới của tôi ngừng lại, không nói được câu nào.
Vì, nói thật, đây là chàng người yêu xấu trai nhất của B mà tôi từng gặp, mà lại còn lùn hơn B nửa cái đầu.
Tôi nhớ là B luôn lấy "hiệp hội ngoại hình" làm tiêu chuẩn để chọn người yêu, nghĩ lại những đứa mà B từng yêu, nếu không phải là những người đẹp trai, cao lớn, phong độ, thì cũng là những người đủ tiêu chuẩn làm người mẫu nam làm các cô khác xuýt xoa. B đã từng nói một câu cực kỳ chí lý: "Tôi có thể chấp nhận đàn ông mất khả năng sex, nhưng không chấp nhận đàn ông mất khả năng đẹp"*. Hoặc bảo: "Đàn ông mà không đủ 1m75, có thể đỗ xe ở khu cho người tàn tật!". Thế mà bây giờ nó lại sống cùng một anh mà nếu tôi dùng một từ nhẹ nhàng để nhận xét, tránh làm tổn thương người khác thì có thể nói là "ngoại hình bình thường", lúc đó tôi chỉ nghĩ, ôi trông giống như là những người quảng cáo cho phẫu thuật thẩm mỹ, trong giai đoạn trước khi được làm phẫu thuật thẩm mỹ ấy.
Chẳng ngờ mặt B ngời ngời hạnh phúc, đi vào bếp ôm lấy cánh tay đang cầm cái giẻ lau sàn bếp của anh chàng mà bảo: "Người yêu tớ đấy!". Hai người nhìn nhau cười, hoà với khung cảnh một gian bếp đang lên khói nghi ngút, tôi cứ tưởng đang xem phải một cảnh gia đình ấm êm trên đài truyền hình Đại Ái. "Người yêu tớ đang bận nấu canh thịt gà, tớ đi chuẩn bị rượu vang, mọi người làm quen nhau đi nhé!" B ngọt ngào cười đi ra khỏi bếp, chúng tôi bắt đầu ngó nghiêng xem xét, để ý xem anh chàng này có chỗ nào "hơn được người" không.
Người con trai nấu canh nhìn có vẻ chân chất bình dị, anh giải thích cho tôi bí quyết để nấu được một nồi canh thịt gà ngon, không phải nói theo kiểu như những đầu bếp huyên thuyên trên tivi dạy nấu ăn đâu, mà nói một cách tự nhiên như mẹ tôi dạy nấu bếp, để lộ ra một vẻ mặt "tôi tự hào vì món ăn tôi nấu". Tôi thấy một bọc để cạnh bếp như bọc thuốc bắc, bèn hỏi: "Cái gói gì đây?"
"À, đó là bốn vị thuốc bắc quý, gọi là Tứ Vật. Dạo này B hơi mệt, phụ nữ các bạn mỗi khi kỳ kinh nguyệt đến cần phải bồi bổ hơn một chút, chớ nên qua loa quấy quá, cô ấy không chịu chăm sóc bản thân mình. Tối qua tôi phải đi tần gà với thuốc bắc cho ăn." Người con trai nấu canh đang nói chậm rãi, mặt ân cần rõ rệt. Tôi nhìn anh ta, lúc đó chả biết nói gì, chỉ cười ngớ ngẩn.
Tôi không nhớ tôi ra khỏi nhà bếp thế nào, trở vào tôi chỉ biết từ lúc đó, tôi bị một người con trai chân thành làm cho tôi xúc động, vào lúc đó, anh chàng này trở nên đẹp trai hơn tất cả những chàng mà B từng yêu.
Tối đó chúng tôi ngồi nói chuyện, người con trai nấu canh và B thỉnh thoảng nắm chặt tay nhau, nhưng họ không đeo dính sát sạt vào nhau theo kiểu làm cho người khác chướng mắt khó chịu muốn bảo: "Thôi đủ rồi đấy!", ngược lại những ngôn ngữ của cử chỉ cho thấy anh đang quan tâm đến người yêu, có thể làm bạn hiểu là anh ta đang rất chiều người yêu, bảo bọc cho người yêu. Anh ta hay để ý đến cốc nước của B sắp hết, nhiệt tình đưa thức ăn phục vụ mọi người, rượu ai uống vơi anh ta rót đầy, nhưng lại không hề ép ai uống rượu, anh ta chăm chú ngồi nói chuyện với chúng tôi, quen thuộc những chi tiết nhỏ trong đời sống của B như thể người nhà, anh chăm chú lắng nghe, không pha trò lung tung, toàn khen phụ nữ, nhưng đủ mức độ để người ta không cảm thấy là khen vuốt đuôi hoặc mồm mép trơn tru. Mỗi khi họ vui vẻ nhìn nhau cười, mắt họ rất chân thành và tin tưởng, cho dù chúng tôi phát hiện ra là anh ta vừa ở nước ngoài về nước, chưa kịp điều chỉnh lại sự khác biệt múi giờ lại phải đi làm liền 12 tiếng, mà trước mặt chúng tôi vẫn lịch sự không tỏ ra mệt mỏi.
Nhân lúc anh ta đi toa-lét, lũ bạn không ngăn được trầm trồ: "B, mày đào đâu ra của báu này?"
"Có lẽ vì tớ đã già rồi chăng, giờ nghĩ ngoại hình không thắng nổi thời gian, còn tìm được người con trai tốt như thế này rồi, tớ cũng thích anh ấy, tự nhiên thấy những gì mình đeo đuổi ngày xưa nó không còn quan trọng nữa." B nói ngọt ngào.
Khi ra về, cho dù người con trai nấu canh gà đòi lái xe chở từng đứa chúng tôi về nhà, nhưng mọi người kiên quyết cự tuyệt và vẫy taxi về. Lúc taxi đến, chúng tôi vui vẻ chào họ, hẹn lần sau gặp mặt. B và người yêu nắm tay nhau đứng trước cửa, cười hạnh phúc, làm thành bức tranh ấm áp tiễn chúng tôi. Người con trai nấu canh gà giơ tay vẫy mãi, lúc đó, tôi cảm thấy có thể anh ta sẽ nghiêm túc nắm tay bạn tôi như thế đi suốt cuộc đời.
Lên taxi, chúng tôi trầm ngâm giây lát, rồi nhìn nhau cười. Vì chúng tôi đều biết trong đầu đứa kia đang nghĩ gì.
"Xem ra nó có người yêu quá tốt". Tôi nhận xét.
"Ừ, thời buổi này tìm được người như thế không dễ, mà trước mặt hay sau lưng người yêu đều làm đẹp mặt người yêu."
"Lúc nãy đang ăn cơm, tớ thấy chúng nó như thế làm tớ muốn cưới chồng quá. Tớ rất hâm mộ B sao tìm được anh chàng đó, mà nó lại rất yêu nữa, chắc là có phúc ở kiếp trước."
"Có lẽ! Đàn ông tốt đâu phải là không có, nhưng có điều gặp được người tốt, mình lại còn yêu họ nữa, thì khó kiếm lắm!"
"Ừ, ngày mai tớ muốn mua xổ số lô tô!" Tôi chưa bao giờ mua xổ số, giờ tự nhiên thấy đời tràn đầy hy vọng và may mắn.
"Ha ha, nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, giả dụ chàng người yêu B là người yêu cậu, vừa xấu vừa lùn, liệu cậu có yêu không?"
"Thế còn cậu thì sao?" Tôi phản bác.
"Tớ thì có lẽ là không. Tớ thích đàn ông sáng sủa một tí, mà càng không nên lùn hơn vợ." Bạn tôi thở dài.
"Thế, thế cho nên chúng ta chả bao giờ được ăn một bát canh gà do người yêu nấu!"
Trang Hạ dịch
Trang Hạ Blog's address
No comments:
Post a Comment