Về Lại Phố Xưa - Hòang Huy Mạnh (UNDHNMQH2)
Thành phố mới, tên đường mới nên thành phố trở nên thành phố lạ đối với chúng tôi.
Rời phi trường sau khi trãi qua những giây phút ngột ngạt, một phần vì chưa quen với không khí nóng nực, một phần vì phải đối diên với các quan chức nhà nước, với những khuôn mặt lạnh, nghiêm trọng giống như đang truy tầm các tay khủng bố ác ôn, môt phần vì những thủ tục “đầu tiên” được hành xữ rất nghiêm chỉnh. ...Tôi chóng mặt.... Trước cổng phi trường có một đám đông người đứng chung quanh hàng rào sắt, tôi không hiểu họ đã đến từ lúc nào, đến để đón thân nhân? hay vì một mục đich nào khác? Đám đông đó đã không hề suy giãm khi chiếc taxi chở chúng tôi lăn bánh.
Tiếng động đầu tiên gây cho chúng tôi sự chú ý là các tiếng còi xe, người tài xế bấm còi luôn tay, xe bên cạnh bấm, xe trước mặt bấm, xe sau lưng bấm. Tất cả hòa cùng tiếng động cơ của mọi thứ xe cộ trên đường phố tạo thành một bản hòa tấu, lại đươc trình diễn bởi một ban nhạc không có nhạc trưởng, mạnh ai nấy chơi tùy theo sở thích của mình. Về sau, theo dõi và nghiên cứu kỷ lưỡng tôi mới khám phá bấm còi là một nghệ thuật mà bất cứ người lái xe nào ở Việt nam đều phải biết và học hỏi để tránh đươc tai nạn và được an toàn trên xa lộ!
Chúng tôi rất may mắn vì người lái xe chở chúng tôi là một người đứng tuổi, dân Saigon trước 1975. Như một tour guide chuyên nghiệp, ông đã chỉ cho chúng tôi biết những tên đường cũ, những địa danh cũ của khu vực này trước đây. Tất cả đều khác hẳn với những gì tôi có trong ký ức của mình, tôi không cảm nhận được mình đang đi trên con đường năm xưa. Ba mươi hai năm quả là quá dài để cho mọi chuyện phải đổi thay.
Kìa là Bộ Tổng Tham Mưu, đằng đó là cổng trại Phi Long, bộ Tư Lênh Không Quân, bệnh viện Vì Dân của Bà Thiệu…..Dĩ vãng của một mùa hè đỏ lửa, của thángTư, của ly loạn lại thoáng hiện (Ký ức của tôi về Saigon, về miền Nam nước Việt chỉ bắt đầu từ thủa ấu thơ đến tháng tư là chấm dứt)
Xe đã rẽ sang đường Cách Mạng Tháng Tám, Lê Văn Duyệt cũ, người tài xế cho biết, tôi không nhận ra nổi đây con đường dẫn đên nơi tôi ở ngày xưa. Các cửa tiêm san sát vào nhau, đủ mọi thứ hàng quán tràn ngập trên vĩa hè, cao hơn trên các cột đèn là các bó dây điên chằng chịt, giăng ngang dọc rất ấn tượng. Những dây điện này cũng là chủ đề cho một số các bức ảnh của tôi. Tôi thắc mắc không biêt nếu cần sửa chửa thì thợ điên sẽ làm cách nào để tìm ra sợi dây bị hỏng mà sửa hay thay thế.
Trên đương phố, xe đạp, xe gắn máy, xe hơi, xe vận tãi, vẫn chen vai, vẫn sát cánh với nhau, và tranh nhau tìm một khõang trống trước mặt hầu mau chóng đến được nơi muốn đến. Nhiều đoạn đường, xe gắn máy cả 2 bên như dán sát vào khung xe của chúng tôi, nhưng kỳ diệu thay, tai nạn vẫn không bao giờ xảy ra…
Tôi đã lái xe trên khắp các đường phố lớn của Hoa Kỳ của các thành phố Âu Châu như Berlin, Hamburg, trên các xa lộ không giới hạn tốc lực ở Oslo, Amsterdam, Brussles, Paris. Tôi cũng đã ở trên các con đường lót đá rất hẹp, vời những bùng binh chia ra đên mười ngã rẽ…Nhưng có lẽ tôi sẽ không bao giờ dám lái xe ở thành phố này, thành phố có một “style” lái xe rất đặc biệt, ở một đất nước rất đặc biệt…
Người tài xế vẫn tiếp tục câu chuyện, tay vẫn tiêp tục bấm còi… Tôi cãm thấy hơi khát nước và có môt chút buồn ngủ...
Uống nước dừa hay nước mắt quê hương?
More Pictures-Bigger Pictures-Click @ This Link
No comments:
Post a Comment